Unit 5: Doping’s Lừa
Một làn khói trắng
Ru đời vào quên lãng
Nâng sầu thành hơi ấm
Hơ dịu tình đau
[Vũ Thành An]
Đọc một bài
báo, có đoạn thế này:
Cùng cảnh có con lấy chồng Đài Loan, không cần nói gì thêm,
bà nào cũng đăm đắm nhìn vào phòng chờ. Chờ mãi mà chưa thấy ai ra, mấy bà lại
quay sang tiếp tục câu chuyện: “Tết có tụi nó về, bà có chuẩn bị gì thêm không?
Nhà tui cũng chỉ có mấy con gà vịt, rộng vài con cá, làm sẵn hũ mắm. Nói ngay,
hồi nó ở nhà thì nghèo quá, ăn gì chả ngon. Giờ chỉ lo đứa cháu ngoại năm nay 6
tuổi, không biết nó ăn được đồ ăn mình không”...
Không
kể giai đoạn thuyền nhân [boat people], chưa bao giờ tâm lí thoát Lừa lại mạnh
mẽ như hiện nay. Khá giả một chút thì cho con du học, nghèo túng thì cầm cố ruộng
vườn đất đai để làm suất xuất khẩu lao động [lao động là mặt hàng nguyên thủy
nhất, quyền bán sức lao động nghĩa là quyền được sống. Có nơi đâu như xứ Lừa, muốn
thực hiện cái quyền cơ bản phải có tiền, một số tiền không nhỏ], hoặc đi chạy
chợ, làm culy [đông âu]. Không tiền, không ruộng, không sức lao động thì bán…
bướm (vulva, cunt, lồn, âm hộ).
Có lẽ,
tuyệt đại đa số những người làm cha làm mẹ ở cái xứ sở này, ai cũng mong con
mình giầu có, ai cũng mong con mình được thoát kiếp Lừa. Họ mong con giầu mong
con thoát Lừa không phải vì họ muốn nhờ vả con [ở những ông bố bà mẹ nghèo], mà
đơn giản, họ chỉ muốn con được sung sướng, được hưởng cái văn minh, được sống
trong một xã hội an toàn. Như thế là họ sướng lắm dù bản thân họ có khổ đến
đâu. Thành ngữ Lừa có câu: Hy sinh đời bố củng cố đời con
Đọc
đoạn trích dẫn bên trên khiến anh thương bà mẹ nhà quê kia quá. Anh khóc. Sụt
sùi mủi giải. Rùi anh tự mắng, mẹ ông, sến vừa thôi, hãm, nín. Mắng mình xong
thì anh không sụt sùi nữa, anh khóc òa, nức nở. Anh nói thật, điêu chết hộc máu.
Anh khóc òa vì anh thương thân, anh chẳng có phương tiện gì để thoát Lừa, tiền
không, ruộng không, đất không, và bướm cũng không nốt. Nếu có bướm anh sẽ chẳng
đắn đo tụt quần cho các chàng Đài, Hàn khám xét. Ngay và luôn.
Anh
là một con Lừa được mặc định (default). Anh sẽ sống và chết ở xứ Lừa. Một xứ sở
quái đản, đầy hiểm họa. Ngày mai có thể anh sẽ bị chém chết chỉ vì đi con wave
ghẻ. Ngày kia có thể anh sẽ bị kẹp nát thủ bởi xe cộ đủ loại. Ngày kìa có thể
anh sẽ đi tù chỉ vì viết bài văn phạm húy. Không ra đường không viết văn anh
cũng chết tốt vì hít không khí bẩn và đớp thức ăn nhiễm hóa chất hay bị vợ đốt
bo đì, xẻo zái...v.v
Ở Lừa
có vô vàn cách chết vừa xấu xí vừa vô duyên.
***
Thực
ra, dùng chữ doping là không chính xác lắm vì doping là chữ chỉ những chất kích
thích được các vận động viên thể thao sử dụng với mục đích làm tăng trưởng cơ bắp,
đẩy nhanh tốc độ tuần hoàn máu, tăng cường sản sinh hormon… v.v.
Vậy
doping của cần lao nhân dân anh dũng là gì? Trước hết, khác căn bản với doping
dùng cho vận động viên là kích thích physical (thể chất) thì doping dùng
cho nhân dân anh hùng là kích thích psychological (tâm lí). Và quan trọng
hơn, doping dùng cho cần lao nhân dân anh dũng đều là những chất gây nghiện. Nói
cho gọn, chính xác, đó là ma túy (drug)
Ma
túy đặc biệt nhất của cần lao Lừa là bóng đá. Thứ ma túy này không có gốc tự
nhiên hay được tổng hợp trong phòng thí nghiệm, nó là ma túy “phi vật thể”,
nhưng nó cũng gây nghiện, cũng kích thích tâm lí. Hãy nhìn những cơn fê của các
fan đội tuyển bóng đá quốc ja Lừa là đủ thấy thứ ma túy này có tác dụng kích
thích thế nào.
Ma
túy bóng đá gây nghiện, tốn tiền và cũng thi thoảng dẫn tới cái chết. Đây là những
con nghiện cá độ bóng đá. Tán gia bại sản, lao đầu vào ô-tô. Bán nhà cửa dẫn tới
chặn cống bắt cá chập cheng hâm hấp và happy ending bả chuột.
Có một
chi tiết hơi lạ, nhà nước Lừa cũng cấm cá độ bóng đá như các ma túy khác, song
các loại báo thể thao ở Lừa luôn đăng tỷ lệ cá cược từ châu Á tới châu Âu. Và
giới cá độ ở Lừa căn cứ vào các tỷ lệ này để ra “kèo” [thuật ngữ chuyên môn, chỉ
tỷ lệ cá độ]. Khi anh còn là một cần lao yêu cá độ, sáng ra anh mua một tờ thể
thao bất kì, xem xong tỉ lệ cá độ là vứt. Chi tiết này khiến anh liên tưởng, nếu
báo nhân dân, văn nghệ cập nhật tình hình giá cả heroin, thuốc lắc, hàng đá, có
lẽ sẽ vui như tết.
Ma
túy thứ hai cần kể, đó là rượu [xem thêm]. Rượu kích thích tâm lí,
rõ. Rượu gây nghiện, có. Rượu có thể cũng làm tốn nhìu xèng nếu nhân dân yêu rượu
thích tăng hai tăng ba (bia ôm, bar). Và rượu cũng dẫn tới cái chết. Những cái
chết đau đớn [xơ gan], xấu xí [mặt phù thũng, vàng bủng].
Ma
túy thứ ba, là thuốc phiện [hàng đen, cây anh túc - Papaver somniferum]. Ma túy này hiện đã gần như tuyệt
chủng ở Lừa bởi những đặc tính không đáp ứng nhu cầu đời sống hiện đại, như hút
lâu fê, tốn thời gian [hút suốt ngày], cách hút cầu kì phức tạp…, nhưng nó là
thứ ma túy cực phổ biến khi xã hội Lừa còn là một xã hội hạnh phúc hớn hở hồn
nhiên toét mắt, tức là giai đoạn tiền chiến. Nhân dân Lừa khi đó hầu như nghiện
oặt, và tiệm hút thì nhan nhản. Hãy đọc Vũ Bằng để hình dung nhân dân yêu thuốc
phiện lúc đó vui vẻ ra sao.
Ông nội anh, một văn nghệ sĩ gộc, một trí thức nhớn
là một nhân dân yêu thuốc phiện say đắm. Ổng hút từ thời thuộc Pháp, việt minh
về, ổng té xuống Hải Phòng, nhẩy tầu há mồm, giạt vòm [*] vào Sì ghềnh, vì ổng
tiên đoán việt minh sẽ khắt khe với thuốc phiện. Ổng hút tĩ tã tới 1975, khi việt
cộng vào, nguồn cung thuốc không còn, một năm sau, ổng chết. Nếu việt cộng chưa
vào, ổng vẫn còn phiện để yêu, ổng còn sống nữa. Nói chung, ổng là một cần lao
yêu phiện cách chung thủy và công chính.
Ma túy thứ tư là Heroin. Đây là loại ma
túy gây nhiều nhầm lẫn nhất. Thứ nhất, quan niệm của nhân dân Lừa nói chung,
con nghiện đồng nghĩa với bú heroin. Thứ hai, heroin chẳng hề gây hại về thể chất,
nếu chỉ zít [tất nhiên phải là heroin
tinh chất. Ở Lừa, heroin có tới 50% tạp chất, trở lên], không chích vào tĩnh mạch.
Thứ ba, chẳng có con nghiện heroin công chính [nghĩa là chỉ dùng heroin] nào đi
ăn cắp vặt, bởi đơn giản, heroin quá đắt, ăn cắp vặt để giải quyết cái
gì ? Cần lao nghiện đi ăn cắp là những cần lao nghiện thứ ma túy rất bẩn
thỉu , đó là sái thuốc phiện đen đun lên [gọi là
nước cống – có thể pha thêm một số loại tân dược rẻ tiền như xeduxen, lipofen…]
và chích vào tĩnh mạch.
Luật pháp Lừa đối xử với nhân dân yêu ma túy nói chung,
heroin nói riêng [cả con buôn và con nghiện] vô cùng hà khắc [thuộc hàng nhất
thế giới]. Đừng hỏi tại sao một phân heroin [0,37 gm] ở Mẽo có giá 10 đô [tinh chất],
ở Lào 2,5 đô mà ở Lừa là 25 đô [50% tạp chất][**].
Heroin gây nghiện không. Có, nghiện vật
nghiện vã. Heroin là loại ma túy gây nghiện nhanh nhất [y học gọi là độ dung nạp
thuốc] và nặng nề nhất, hơn cả cocain, là loại ma túy cần lao châu Mỹ ưa dùng.
Hầu như nhân dân yêu heroin không thể cai nghiện. Theo thống kê từ các trại cai
nghiện, tỷ lệ cai thành công là… >1<%. Hehe.
Cũng như morphin, ban đầu heroin được
coi như một loại thuốc, rất lâu sau, giới y học mới nhìn ra sự lợi bất cập hại
của nó. Heroin, morphin, codeine, ecstasy, tài mà (cần sa, cây gai dầu – Cannabis) phiện đen (cây anh túc - Papaver
somniferum) là những thuốc có
nguồn gốc tự nhiên, mà những gì thuộc về tự nhiên chúng ta nên tôn trọng hay ít
nhất, cần dè dặt khi đánh giá chúng. Chúng là tạo vật của Thượng đế
Thời gian gần đây, nhân dân yêu ma túy xứ
Lừa, đặc biệt giới trẻ, lựa chọn những ma túy như thuốc lắc (amphetamine), hàng đá (ice)
là những ma túy tổng hợp từ các hóa chất, không có hoặc rất ít thành phần tự
nhiên, chúng là sản phẩm của phòng thí nghiệm. Những ma túy này dìu nhân dân
nghiện cách thảm khốc hơn cả. Chặn cống bắt cá, ngâm thơ, nhặt lá vàng rơi, tự
hủy thân thể một cách bất khuất… v.v, là kết quả của nhân dân yêu ma túy gốc
hóa chất sẽ gặt hái.
Theo thống kê,
có khoảng từ 1 tới 1,2% nhân dân Lừa yêu ma túy [các loại], nhưng now, chúng ta
có cảm giác đi đâu cũng gặp anh nghiện, thế mới tài. Cảm giác này có lẽ xuất
phát từ tâm lí, một, cứ thấy thằng ăn cắp ăn cướp bất kì, đều kết luận :
thằng nghiện. Mà cần lao ăn cắp nhân dân ăn cướp ở Lừa lại đang phiết triển tốc
độ phi mã. Trên thực tế, chỉ khoảng dưới 10% nhân dân ăn cắp ăn cướp có căn cước
nghiện. Hai, hình ảnh một chàng nghiện chích quá liều nằm chết thản nhiên triên
phố không là hình ảnh hiếm. Hehe, thế mới vui.
Nhìn chung, nhân
dân yêu ma túy xứ Lừa bị kì thị cách kinh tởm, hơn cả sida, hơn cả phò, hơn cả
đồng tính, hơn cả bất đồng chính kiến. Âu cũng do văn hóa tư tưởng từ trên cả.
Tội nghiệp các cô các chú, ở xứ mọi nên sự vui vẻ trụy lạc công chính cũng bị đẩy
vào vòng hạ đẳng
Yêu ma túy không
phải hiện tượng của thế giới hiện đại, nó có từ thủa hồng hoang loài người, ít
nhất, nó xuất hiện không sau rượu. Ngày nay, một số chủng người bên Ấn độ, bên
châu Phi, họ vẫn bú ma túy như một nghi lễ tôn giáo.
Xét cho cùng,
yêu ma túy trong xứ Lừa chỉ có một tội duy nhất [tội với bản thân, not pháp luật],
đó là tội tốn xèng. Nếu ta có nhều xèng, sao ta không chơi. Quan lại tỉn phò một
đêm mấy ngàn đô, đại gia quốc doanh cá độ bóng đá mỗi trận trăm ngàn đô, tại
sao ta không vác vài trăm đô đi bú ma túy ?
Nếu một ngày ta
chết vì sốc thuốc thì ít ra đó cũng là cái chết đầy thẩm mỹ : cơ thể bảo
toàn, dung nhan không biến đổi mấy, và, dường như các nhân dân chết vì sốc thuốc
luôn nở nụ cười. Hehe, thế mới lạ.
Chết vì tai nạn
giao thông, chết vì nghiện rượu, chết vì thượng mã phong, chết vì ung thư do đớp
thực phẩm nhiễm hóa chất, chết vì cờ bạc, chết vì tăng xông do tranh giành bổng
lộc quyền lực, chết vì hộc máu khi đọc báo, xem tv của đảng, vô tội nhưng chết
rũ tù… và muôn vàn cách chết xấu xí khác. Hehe, tại sao ta không làm một khói
heroin rồi thản nhiên chết trên phố với nụ cười trên môi ?
Ở cái xứ sở bất
thường, ma quái với tương lai xám xịt như xứ Lừa, có lựa chọn nào hiện sinh
hơn, minh triết hơn, các cô các thím các chú nói anh nghe thử. Như vậy, hehe, nó là lựa chọn rất tốt cho các cô
chú không thể thoát Lừa, có phỏng ?
-----
[*] giạt vòm : vòm = nhà ; giạt
= dạt đi, bỏ đi. Giạt vòm nghĩa là bỏ nhà đi [ngôn ngữ jang hồ Lừa]
[**] Gía như vậy, một nhân dân yêu
heroin bình thường cần ít nhất 15 triệu [750usd] Lừa kim/tháng. Yêu đắm đuối khốc
liệt có thể đốt 150 triệu [7500usd]/tháng. Nhân dân, diễn viên điện ảnh nổi tiếng
H.S đã từng đốt như thế. Kết quả, chàng bán hết 4 căn nhà phố cổ thủ đô và cuối
đời đi bằng đít vì chàng không dám chết cho người tình heroin. Chàng đi cai,
sau đó ở trong một căn phòng trọ, và chết bằng cách ngã đập đầu nền nhà. Bi
tráng !