Donkey New Year 2
Sáng mùng 1, dậy sớm mở facebook, 10 hình ảnh
quét qua mắt hết 8 hình chụp món ăn, những mâm cỗ tết. Cỗ cúng tất niên nhà tớ,
cỗ cúng giao thừa mẹ tớ, dinner 30 tết nhà tớ…v.v.
Thưở xa xưa xứ Lừa, có em nhỏ kia đã lên
làm vua, nhưng miếng ăn vẫn luôn lởn vởn thống trị tư tưởng ẻm. Có độc mụn con
gái đến tuổi gả chồng, ẻm treo notification: Thằng nào kiếm tao món nhậu tốt,
làm rể tao, ngai và luôn.
Bánh chưng bánh dầy Lừa tộc vẫn cắn mỗi
khi Xuân về có từ khi ấy. Nó xuất phát từ bướm một nàng công chúa và tâm hồn đớp
hít của một vị vua.
Tuần lễ trước tết, anh phải lai ra vài cuộc
nhậu, với những đại ja, chủ yếu là đại ja quốc doanh. Các em í đớp tay gấu, bú
rượu hổ cốt kỉ tử, uống say, các em mài sừng tê giác nuốt để jã ziệu. Trong bữa
nhậu, các em hả hê nói chiện mánh mung, dự án, ODA…, cạn chuyện mần ăn, các em
bàn sang chiện chân dài, bươm bướm, như một cách thể hiện văn hóa. Tất nhiên,
em chủ xị vẫn rất lịch sự & chu đáo, thỉnh thoảng quay sang, ăn đi em, uống
đi em, đời là mấy tí.
Có lẽ không quá khi kết luận, [một trong
những] đam mê lớn nhất của Lừa tộc là đam mê đớp hít. Miếng đớp chưa khi nào là
chuyện nhỏ với Lừa tộc. Thời đói kém thiên đường xã hội chủ nghĩa thèm đớp, chỉ
nghĩ đến đớp đã đành. Đến giờ, giầu có vật vưỡng vẫn chỉ nghĩ đến đớp.
Theo quan sát riêng anh, chưa bao giờ giới
giầu có đại gia xứ Lừa nghĩ tới việc bay sang Đức quốc xã đặng nghe dàn giao hưởng
Berlin, hay bay sang Ucraina thưởng ballett Swan Lake của nhà hát operar &
ballet Kiev, hoặc sang Nam Mĩ chiêm ngưỡng
những di tích nền văn minh Maya, Azetech…v.v
Dù hoạt động trong lĩnh vực nào, tự nhiên
hay xã hội, nền tảng văn hóa là điều quan trọng. Thiếu nó, trong những tình thế
bất thường, hoặc gặp may, các em vẫn có thể thành công, nhưng lỡ chân chút xíu,
các em sẽ úp mặt vào đống cứt, ngay và luôn
Có em nhỏ giáo sư Mẽo vừa viết bài nhận
xét về thói quen tham ăn tục uống Lừa tộc. Em nhỏ nhận xét khá chính xác dù chỉ
đánh võng 10 ngày xứ Lừa. Có lẽ điểm duy nhất không chính xác khi em cho rằng,
Lừa hung hăng húng hoắng bởi đớp thịt. Có thể nói, vì thiếu thịt, vì không có
thịt cắn nên Lừa mới hung hăng khát máu. Thời chiến trang Nam-Bắc Lừa, các chú
bộ đội minh gâu [hair] có cái buồi thịt mà cắn. Các chú bộ đội khi ấy qua ngày
bằng lương khô Trung quốc, háo quá thì cải thiện rau rừng, ấy thế mà các chú
hăng máu, bắn đùng đoàng chết mẹ thằng Mỹ chết kụ thằng Ngụy jải foóng Sigoòn
nhanh như rửa đít.
Một bài viết đúng tới 98% mà gây ra một
làn sóng phản đối, thậm chí các con jời còn đòi trường đại học nơi em giáo sư
kia giảng dậy phải sa thải ẻm [nhỏ mọn, bần tiện, đểu jả, không lẽ là thuộc
tính của Lừa?].
Lừa tộc chúng ta nhậy cảm thế nhỉ? Nhậy cảm, mong manh dễ vỡ
như một tiểu thư đài các mắc chứng đau tim! Nhạy cảm là một từ thời thượng, đặc biệt được
giới truyền thông chính thống dùng với tần suất cao [như gọi tầu tầu là tầu lạ
vì nhạy cảm, ví dụ]. Những gì thời thượng, anh không ưng. Trường hợp này, cho
phép anh gọi thẳng tên sự vật-hiện tượng, ấy là, có tật jật [cửa] mình.
***
Không như các nước Đông Nam Á khác, là những
quốc ja hầu hết có quốc đạo, Lừa không có quốc đạo. Hãy nhìn những bản khai lí
lịch của Lừa, đa số Lừa khai zư lày: dân tộc, Kinh; tôn giáo, không. Nhìn chung
Lừa tộc chưa bao giờ tôn trọng tôn giáo, ngay cả trước khi có cộng sản cho mùa
xuân.
Phật giáo xứ Lừa là Phật giáo quốc doanh với
những nhà sư phóng @, SH, cà sa bay phấp phới, mắt long lanh ướt át đảo như
rang lạc mỗi khi đối diện liền bà. Thật hiện sinh, có phỏng? Công giáo xứ Lừa
tuy không bị quốc doanh, nhưng trong con mắt Lừa tộc, những người công giáo là
những người ngoài, những ngoại nhân.
Nhiều học giả Lừa, ngâm cứu văn hóa Lừa tộc
thời cho rằng, đạo của Lừa là đạo cúng ông bà. Vậy triết lí tư tưởng của đạo ấy
là gì? Là uống nước nhớ nguồn!
Vãi rắm chưa?
Gần đây nghe nói, các con jời âm
mưu làm hồ sơ đệ lên unesco, coi lễ hội jỗ Hùng vương là văn hóa phi vật thể,
là kuốc đạo kuốc jáo chi đó, đéo biết. Nỡm chửa!
Bần nông Lừa tuy thiếu đạo, thiếu giáo,
nhưng bần nông Lừa không thiếu mê tín. Một gốc cây, một ngọn cỏ, một viên đá
ven đường, đều sẵn sàng biến thành những điểm tâm linh cho bần nông Lừa chổng
mông quì mọp nhang khói sì sụp. Một ông Lừa bị tai nạn giao thông, đầu bét, máu
đổ, lênh láng nhoe nhoét, lập tức một cơ số Lừa xúm vào thắp nhang, các con thắp
nhang không vì cảm thông thương cảm hay kính cẩn linh hồn kẻ xấu số mà các con
đang xin số oánh lô đề
Không hiểu các nhà dân chủ, bất đồng chính
kiến xứ Lừa có một lần suy nghĩ, rằng cùng chủng bẩn bẩn xấu xấu thấp bé nhẹ
cân, sao 10 nước Đông Nam Á, chỉ có Lừa tộc bị áp đặt họa cộng sản? Có một lần
nghi vấn, nếu như tộc này xứng đáng, tộc này có nội lực, liệu cộng sản có thể
áp đặt quyền lực thống trị hay không, hoặc có lâu đến thế này, hay không…?
Tóm lại, từ bần nông chân đất mắt toét cho
tới giới tinh hoa trí thức đại ja busines xứ Lừa, thảy đều vô văn hóa. Xã hội Lừa
là một xã hội bất thường. Lừa tộc, ngoài chuyện là một tộc tâm thần, còn là một
tộc vô văn hóa. Và, quan trọng hơn, vô đạo.
Lừa đói khổ triền miên trong quá khứ, và
hiện tại, kỉ nguyên thông tin, vật chất tạm coi là dồi dào, miếng ăn không còn
quá thiếu, con người văn minh không còn là hình ảnh xa lạ với xứ Lừa, thì Lừa vẫn
no mồm đói con mắt và dứt khoát say no với văn hóa, văn minh. Như vậy Lừa tộc
phải rên xiết dưới sự thống trị của cộng sản, rõ, là điều không quá đáng hay
quá bất thường!
Đéo oan trái jì.
Đau em thế, chứ lị.
Thật ra Joel Brinkley mắc tội mồm loa mép giải, đáng bị đập để lần sau chừa. Chuyện JB viết về thói quen ăn uống của người Việt là khá đúng nhưng kiểu chuyện nọ xọ chuyện kia là không được. Ví dụ, có thể ổng yêu cún, sang VN thấy người Việt ăn thịt chó như điên, rồi cộng với việc quan sát thấy dân Việt ăn nhiều wild animals, thế là ông ác cảm, ông quất ra một bài nói cho đã cái miệng không cần biết trời trăng mây nước gì.
Trả lờiXóaNếu JB là một blogger viết blog tiêu khiển thì không nói gì, đằng này ông dạy báo chí ở Stanford, từng được giải Pulitzer, viết bài cho New York Times mà viết bài cảm tính như thế thì đáng bị đập :D
Polka
Trả lờiXóa:D interesting
ừ, đập thì đập bằng viết lách phản hồi là được rùi, làm gì mà đòi đuổi việc cắt miếng ăn của người ta thế :D